Trong mùa Vọng, chúng ta cùng nhau suy ngẫm về câu chuyện tình yêu nhập thể, về việc Thiên Chúa đến với thế gian để cho chúng ta thấy sự tận tâm thực sự là như thế nào. Mùa Vọng dạy chúng ta phải biết chờ đợi, hy vọng và tin tưởng vào thời điểm của Thiên Chúa, ngay cả khi con đường phía trước còn nhiều điều chưa chắc chắn. Trong bối cảnh đó, sự cam kết thầm lặng và đầy hy sinh của Giuse, người cha trần thế của Chúa Giêsu, đã trở thành một tấm gương sáng ngời.
Trong xã hội hiện đại của chúng ta, nơi mà người ta quá chú trọng đến việc được nhìn thấy và được ca ngợi, thì sự kiên nhẫn, vâng lời và tình yêu hy sinh của Giuse lại càng trở nên nổi bật. Cuộc đời của ông cho thấy một chiều sâu tính cách mà thế giới chúng ta đang rất cần, đặc biệt là trong số những người đàn ông, và đưa ra một khuôn mẫu cho những người chồng, người cha, và những công dân mong muốn sống có danh dự và bảo vệ những điều quan trọng nhất.
Mùa Vọng không chỉ mời gọi chúng ta kỷ niệm sự ra đời của Chúa Kitô, mà còn suy ngẫm về đức tin và sự vâng lời đã mở đường cho sự xuất hiện của Ngài. Khi Giuse biết rằng Maria đang mang thai, ông phải đối mặt với một bước ngoặt sẽ định hình phần còn lại của cuộc đời mình. Theo mọi chuẩn mực văn hóa thời đó, ông có quyền rời đi. Làm như vậy sẽ bảo toàn danh tiếng của ông và tránh khỏi những câu hỏi và sự phán xét chắc chắn sẽ đến. Nhưng Giuse đã chọn một con đường khác, một con đường được đánh dấu bằng sự vâng lời, khiêm nhường và lòng can đảm. Ông đã chọn tình yêu bảo vệ và che chở, ngay cả khi phải trả giá.
Kinh Thánh cho chúng ta biết Giuse là một người công chính, nhưng sự công chính không chỉ là sự trong sạch về đạo đức, mà còn là sự can đảm về đạo đức. Sau khi thiên thần hiện ra với ông trong giấc mơ, phản ứng đầu tiên của Giuse không phải là tự bảo tồn, mà là bảo vệ. Ông đã lấy Maria làm vợ, che chở bà khỏi sự xấu hổ. Ông ở bên cạnh bà khi họ đến Bethlehem. Ông đã cung cấp một nơi an toàn để bà sinh Đấng Cứu Thế. Và khi mối đe dọa từ Vua Herod đến, Giuse đã không do dự; Ông tập hợp gia đình mình trong đêm tối và chạy trốn sang Ai Cập để đảm bảo sự an toàn cho họ.
Tình yêu của Giuse không ồn ào. Nó không tìm kiếm sự chú ý hay kịch tính. Nó ổn định, trung thành và bảo vệ một cách quyết liệt. Ông sống phía sau hậu trường, làm việc siêng năng như một người thợ mộc để đảm bảo Maria và Chúa Giêsu có những gì họ cần. Loại tình yêu đó hiếm khi nhận được sự hoan nghênh, nhưng nó là xương sống của những gia đình vững mạnh và cộng đồng ổn định. Trong công việc của riêng tôi là huấn luyện đàn ông để bảo vệ gia đình và cộng đồng, tôi có thể nói với bạn rằng trách nhiệm thầm lặng và nhất quán là một trong những đức tính bị đánh giá thấp nhất trong văn hóa của chúng ta.
Chúng ta đã quen nghĩ về tình yêu như một cảm xúc, một điều được thể hiện bằng lời nói, cử chỉ lớn hoặc những hành động trước công chúng. Nhưng Giuse đã chứng minh rằng tình yêu đích thực là gánh vác trách nhiệm. Đó là hành động khi dễ dàng hơn là nhìn đi chỗ khác. Đó là đứng ở vị trí của bạn khi không ai nhìn. Đó là hy sinh sự thoải mái của bạn vì sự an toàn của người khác. Tình yêu, khi tốt nhất, là một tấm lá chắn.
Câu chuyện của Giuse nhắc nhở chúng ta rằng sự chu cấp không chỉ là việc đặt thức ăn lên bàn. Vâng, ông làm việc bằng đôi tay của mình để nuôi sống gia đình, nhưng ông cũng mang đến cho Maria một điều mà mọi gia đình đều cần, đó là sự ổn định về cảm xúc và sự rõ ràng về tinh thần trong những thời điểm không chắc chắn.
Ngày nay, sự chu cấp có thể có nghĩa là tạo ra một bầu không khí nơi gia đình bạn cảm thấy an toàn, được lắng nghe và được hỗ trợ. Đó là sự đáng tin cậy khi cuộc sống có vẻ không thể đoán trước và luôn tham gia khi những điều gây xao nhãng cạnh tranh để giành được sự chú ý của bạn. Sự chu cấp thực sự không chỉ được đo bằng thu nhập, mà còn bằng những điều vô hình tạo nên sự ổn định trong gia đình.
Chúng ta cần khôi phục lại tầm nhìn về gia đình như những phước lành được ủy thác cho sự chăm sóc của chúng ta. Gioan 15:13 nói với chúng ta rằng: “Không có tình yêu thương nào lớn hơn tình yêu thương của người hiến mạng sống mình vì bạn hữu” (ESV).
Tình yêu đó không chỉ là sự hy sinh đầy kịch tính, mà là sự lựa chọn hàng ngày để đặt người khác lên hàng đầu. Trong một nền văn hóa bị định hình bởi sự ích kỷ, việc lựa chọn sự từ bỏ bản thân sẽ nổi bật.
Giuse đã làm gương về điều này khi ông gạt sang một bên những kế hoạch của riêng mình để làm theo sự hướng dẫn của Thiên Chúa dành cho gia đình mình, và sự vâng lời của ông đã định hình ngôi nhà nơi Chúa Giêsu được nuôi dưỡng. Đối với chúng ta ngày nay, chúng ta thực hành tình yêu hy sinh tương tự này bằng cách xuất hiện khi có bất tiện, dẫn dắt bằng sự kiên nhẫn thay vì sự thất vọng, trao đổi những lời bào chữa để chịu trách nhiệm và chọn sự hiện diện hơn là sự xao nhãng. Những quyết định nhỏ bé này, được đưa ra một cách nhất quán, là điều củng cố các gia đình và hình thành tính cách đạo đức trong thế hệ tiếp theo.
Trong thế giới của tôi về huấn luyện sẵn sàng, chúng ta thường nói về việc đứng gác — về thể chất, tinh thần, tâm linh và tình cảm. Chúng ta là tuyến phòng thủ đầu tiên cho gia đình mình, và thật là một đặc ân khi được yêu thương, nuôi dưỡng và hướng dẫn họ. Đó không phải là một gánh nặng, mà là một món quà mà Thiên Chúa đã giao phó cho chúng ta.
Ngày nay, khi chúng ta kết thúc mùa Vọng, vào Chúa nhật thứ tư Mùa Vọng, kỷ niệm tình yêu, chúng ta cần tinh thần tương tự trong gia đình, nhà thờ và cộng đồng của chúng ta — sự hiểu rằng tình yêu không thụ động, nó hành động. Trở thành một người bảo vệ và cung cấp là không lỗi thời; nó là điều cần thiết.
Giuse cho chúng ta thấy rằng tình yêu hy sinh không phải là yếu đuối — đó là sức mạnh thầm lặng và lòng trung thành. Và nếu chúng ta làm theo gương của ông, chúng ta sẽ không chỉ nói về tình yêu, mà chúng ta sẽ sống nó theo cách mang lại hòa bình và an toàn cho tất cả những người được ủy thác cho chúng ta.
Theo Fox News.


































