Sự ra đi của D’Angelo, Michael Eugene Archer, ở tuổi 51 đã để lại một khoảng trống lớn trong làng nhạc thế giới. Ông được coi là một nghệ sĩ tiên phong, người đã tạo ra một thể loại nhạc mới, neo-soul, với album đột phá Brown Sugar phát hành năm 1995. D’Angelo sở hữu một chất giọng mượt mà và phong cách âm nhạc thư thái, mang hơi hướng của các huyền thoại nhạc soul nhưng vẫn tạo cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Thời điểm Brown Sugar ra mắt, nhạc R&B đang thịnh hành với các tên tuổi như TLC, Mary J Blige và Janet Jackson. Tuy nhiên, âm thanh thư giãn của D’Angelo, kết hợp giữa R&B, hip-hop, jazz và funk, đã tạo nên sự khác biệt rõ rệt so với dòng nhạc R&B thiên về pop hơn trên các bảng xếp hạng. Thuật ngữ “neo-soul” được chính người quản lý của D’Angelo, Kedar Massenburg, đặt ra để quảng bá cho âm nhạc này, và nó nhanh chóng trở thành một thuật ngữ phổ biến, mở đường cho nhiều nghệ sĩ khác như Maxwell, Erykah Badu, Jill Scott, và nhiều người khác.
Mặc dù Brown Sugar có doanh số ban đầu không quá bùng nổ, những bản hit như Lady, Brown Sugar và Cruisin’ đã giúp album bán được hơn hai triệu bản và định hình lại dòng nhạc soul.
Sau thành công vang dội của Brown Sugar, D’Angelo gặp khó khăn trong việc sáng tác cho album tiếp theo. Ông từng chia sẻ với Entertainment Weekly năm 2008 rằng: “Điều về sự bế tắc trong sáng tạo là bạn muốn viết rất nhiều, nhưng những bài hát không đến theo cách đó. Chúng đến từ cuộc sống. Vì vậy, bạn phải sống để viết.” Sự hiếm hoi trong các sản phẩm âm nhạc càng làm cho mỗi lần ông ra mắt album trở thành một sự kiện lớn.
Album thứ hai, Voodoo, phát hành năm 2000, được giới phê bình ca ngợi là một thành tựu lớn. Với sự tham gia sản xuất của Questlove và J Dilla, album có âm hưởng hip-hop rõ nét hơn, cùng với ca khúc nổi tiếng Untitled (How Does It Feel). Video ca nhạc cho bài hát này, với hình ảnh D’Angelo khỏa thân, đã gây tiếng vang lớn, dù sau đó ông bày tỏ sự không thoải mái với việc trở thành biểu tượng sex. Voodoo đã đứng đầu bảng xếp hạng Billboard tại Mỹ trong hai tuần và giành giải Grammy cho Album R&B xuất sắc nhất năm 2001.
Tuy nhiên, danh tiếng đi kèm với áp lực đã khiến D’Angelo xa rời ánh đèn sân khấu trong 14 năm. Ông đối mặt với trầm cảm, nghiện rượu và ma túy, từng phải vào trại cai nghiện hai lần và suýt chết trong một vụ tai nạn xe hơi năm 2005. Năm đó, ông cũng bị kết án treo vì tàng trữ cocaine.
Năm 2014, D’Angelo trở lại với album thứ ba và cũng là cuối cùng, Black Messiah. Album này có âm hưởng rock mạnh mẽ hơn, với tiếng guitar điện nổi bật và lời ca mang tính chính trị sâu sắc, phản ánh phong trào Black Lives Matter. Đây có lẽ là một sự từ chối nhãn mác “neo-soul” mà ông từng cảm thấy không đại diện hết cho âm nhạc của mình.
Ngay cả Kedar Massenburg, người đặt ra thuật ngữ neo-soul, cũng thừa nhận rằng việc phân loại nhạc có thể khiến nó trở thành một mốt nhất thời. D’Angelo, thông qua âm nhạc của mình, đã thể hiện sự thống nhất giữa sức mạnh và sự nhạy cảm trong nam giới da màu, truyền cảm hứng cho cả một thế hệ. Nghệ sĩ hip-hop người xứ Wales, Lemfreck, chia sẻ trên BBC Radio 1: “Ông ấy có lẽ là nghệ sĩ đầu tiên tôi nghe mà tôi nghĩ, ‘Ôi Chúa ơi, bạn thực sự có thể làm theo cách riêng của mình… và vẫn thu hút được số đông’”.
Thông tin về sự ra đi của D’Angelo được BBC News đăng tải, nhấn mạnh vai trò của ông trong việc định hình dòng nhạc soul và ảnh hưởng lâu dài của ông đối với các nghệ sĩ đương đại. Theo BBC News.