Vào ngày 8 tháng 10 năm 1871, một đám cháy bùng phát trong chuồng ngựa của gia đình Patrick và Catherine O’Leary ở Chicago đã bùng lên thành một trận hỏa hoạn kéo dài hai ngày. Vụ việc này đã cướp đi sinh mạng của khoảng 200 đến 300 người, phá hủy 17.450 tòa nhà, khiến 100.000 người mất nhà cửa và gây thiệt hại ước tính lên tới 200 triệu đô la Mỹ (tương đương hơn 4 tỷ đô la ngày nay).
Theo truyền thuyết, một con bò đã đá đổ chiếc đèn lồng trong chuồng ngựa của nhà O’Leary, gây ra vụ cháy. Tuy nhiên, các giả thuyết khác cho rằng con người hoặc thậm chí là một sao chổi có thể đã là nguyên nhân dẫn đến sự kiện này, khiến bốn dặm vuông của Thành phố Gió, bao gồm cả khu thương mại, bị tàn phá. Thời tiết khô hạn cùng với việc thành phố có nhiều công trình, đường sá và vỉa hè bằng gỗ đã khiến Chicago trở nên dễ bị tổn thương trước hỏa hoạn. Trung bình mỗi ngày Chicago xảy ra hai vụ cháy vào năm 1870; và trong tuần trước Đại Hỏa Hoạn năm 1871, đã có 20 vụ cháy trên khắp thành phố.
Mặc dù có sự tàn phá nặng nề của vụ cháy, phần lớn cơ sở hạ tầng vật chất của Chicago, bao gồm hệ thống cấp nước, thoát nước và giao thông, vẫn còn nguyên vẹn. Các nỗ lực tái thiết bắt đầu nhanh chóng, thúc đẩy sự phát triển kinh tế và tăng trưởng dân số mạnh mẽ. Các kiến trúc sư đã đặt nền móng cho một thành phố hiện đại, với những tòa nhà chọc trời đầu tiên trên thế giới. Theo tin từ HISTORY.com, vào thời điểm xảy ra vụ cháy, dân số Chicago khoảng 324.000 người; chỉ trong vòng chín năm, con số này đã lên tới 500.000 người. Đến năm 1893, thành phố trở thành một trung tâm kinh tế và giao thông quan trọng với dân số ước tính 1,5 triệu người. Cùng năm đó, Chicago được chọn đăng cai Triển lãm Thế giới (World’s Columbian Exposition), một điểm thu hút khách du lịch lớn với 27,5 triệu lượt khách ghé thăm.
Vào năm 1997, Hội đồng Thành phố Chicago đã minh oan cho bà O’Leary và con bò của bà. Bà O’Leary đã sống ẩn dật sau vụ cháy và qua đời vào năm 1895.